Thứ Hai, 26 tháng 11, 2012

Lá Thư Gửi Hai Người Bạn - Hoàng Phong

Lá Thư Gửi Hai Người Bạn - E-Temple: HoPhap.Net
Lá Thư Gửi Hai Người Bạn - E-Temple: HoPhap.Net

LÁ THƯ GỬI HAI NGƯỜI BẠN
Hoàng Phong

Hai bạn thân mến,

Trước hết tôi xin mạn phép được gọi hai người là những người bạn của tôi. Thiết nghĩ đã là con người thì tất cả chúng ta đều là bạn hữu với nhau, có phải thế hay chăng? Tin các bạn vừa quyết định tạm thời chia tay để sống xa nhau khiến tôi bàng hoàng và lòng buồn vô hạn. Dù chỉ là một người bạn thế nhưng tôi cũng cảm thấy đau lòng, huống chi con cái và những người thân chung quanh thì chắc là họ sẽ còn đau lòng hơn nhiều lắm !

Đã là con người tất nhiên chúng ta phải gánh chịu mọi thứ khổ đau, thế mà tại sao các bạn lại còn tự đày đọa mình thêm làm gì nữa vậy? Tự dày vò mình thì cũng chỉ khiến cho lòng mình càng thêm chua xót và cay đắng hơn, và đồng thời cũng khiến cho cuộc sống của chính mình ngày càng thêm phức tạp và nặng nề hơn. Dù vui sướng hay khổ đau, dù phải nhịn nhục hay chịu đựng, hoặc may mắn hơn là được hân hoan và hạnh phúc, thì mỗi ngày trôi qua chúng ta cũng sẽ già thêm một chút, sức khoẻ cũng kém đi một chút và bệnh tật rồi cũng sẽ đến. Vậy thì nay lại mang thêm đau buồn vào lòng để làm gì? Nào có ích lợi gì đâu! Đừng để đau buồn bám rễ quá sâu trong lòng mình và gây ra những ảnh hưởng quá nặng nề trong lòng con cái.

Nếu mỗi ngày chúng ta già thêm một chút, thì mỗi ngày con cái cũng lớn lên thêm một chút, những thất vọng trong lòng chúng cũng sẽ lớn dần theo thời gian, khiến cho chúng sẽ cảm thấy bi quan hơn trước hạnh phúc đang chờ đợi chúng. Cuộc sống trước mặt chúng cũng sẽ kém đi chút màu hồng thắm. Dù rằng các vết thương là do chính mình tự tạo ra cho mình, thế nhưng tránh sao được một vài dấu vết in đậm trong lòng con cái và cả những người thân chung quanh.

Ôm ấp lũ con vào lòng, hoặc cho chúng đồ chơi đắt tiền hay các thức ăn ngon,... thì cũng chỉ là cách tự dối gạt mình và lừa phỉnh con cái mà thôi. Không gì có thể khiến chúng quên được những đau buồn của cha mẹ. Chúng chỉ có thể hãnh diện vì tình thương và sự hy sinh của cha mẹ, nhưng sẽ không thể nào tự hào với bạn bè về những chuyện cải vả và bất hòa giữa những người đã sinh ra chúng.

Dù rằng đôi khi chúng ta cũng cần phải nghĩ đến mình và không thể hy sinh quá nhiều cho con cái được, dù chỉ bằng các cách lừa phỉnh chúng như trên đây, thì mỗi ngày trôi qua và mỗi người trong chúng ta - các bạn và tôi và cả con cái của các bạn nữa - tất cả không sao tránh khỏi phải già thêm một chút, mất mát đi một chút, thiệt thòi thêm một chút, để rồi biết đâu mỗi người trong chúng ta sẽ trở nên chai đá hơn và ít biết yêu thương hơn. Thật thế, cuộc đời ngắn ngủi lắm các bạn ạ, rồi đây tất cả chúng ta cũng sẽ ra đi. Thế nhưng thiết nghĩ chúng ta không nên nằm xuống với giận hờn, bực bội, hối tiếc và thù nghịch trong lòng.

Tất cả mọi người đều có những điểm giống nhau, thế nhưng trên căn bản cũng rất khác biệt nhau. Nếu tánh tình của tất cả mọi người đều giống nhau, dễ thương như nhau và phẳng lì như mặt nước ao tù, thì yêu thương và hy sinh nào còn mang một ý nghĩa nào nữa. Yêu thương, hy sinh và rộng lượng chỉ thật sự có ý nghĩa khi nào có một gợn sóng dấy lên hay một chút gì đó khác biệt mà thôi.

Tất nhiên tôi cũng có một vài điểm khác biệt so với một vài người khác, một trong những điểm khác biệt ấy là tôi luôn biết mở rộng lòng mình để yêu thương tất cả, tôi yêu thương những người làm cha, làm mẹ, tôi yêu thương những người làm chồng, làm vợ, tôi yêu thương trẻ thơ, tôi yêu thương con người và cây cỏ. Đấy là sức mạnh đã giúp tôi viết lên những dòng này cho các bạn..... Hoan hỷ tìm đọc hết bài này tại Phòng Đoàn Quán Gia Đình Phật Tử - E-Temple HoPhap.net
.................................
 

Hoang Phong
Bures-Sur-Yvette, 21.11.12

Nhớ mẹ quá đi thôi .... www.HoPhap.Net

Cha ơi! Con nhớ mẹ quá đi thôi ....


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét