Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2020

Li thêm một ngày

ThơHoang Phong
Diễn ngâm: Thanh Trung  Hồng Vân


Lại thêm một ngày cho cuộc đi.
Lại thêm một ngày cho em,
Lại thêm một ngày cho anh,
Lại thêm một ngày cho những ngưi còn sống trên cõi đời này.

Thức dậy sáng hôm nay,
Em có đứng trước gương chải tóc,
Những lọn tóc rối trên vai?
Em vẫn thường nói rằng:
"Tóc dài vướng lắm anh ạ!
Lắm khi em chỉ muốn cắt nó đi".

Riêng, mỗi ngày và mỗi ngày,
Anh vẫn thích ngắm em đứng trước gương chải tóc,
Những lọn tóc rối trên vai.
Em vừa nghiêng đầu vừa ngửa đầu ra sau,
Nửa vén, nửa hất nhẹ những lọn tóc dài óng ả ra lưng.

Duyên dáng làm sao,
Cái cử chỉ  thật là con gái của em!
Có những phụ nữ lại cúi xuống,
Kéo hết tóc ra phía trước,
Rồi bất chợt hất mạnh ra sau.

Anh thấy nó phũ phàng và thô bạo quá.
Anh thích cái mong mang nửa vời,
Như nụ cười của nàng Mona Lisa.
Chưa hẳn nàng không cười, mà chưa hẳn nàng sẽ cười.

Anh thích cái dư âm của yên lặng giữa hai nốt nhạc,
Cái ranh giới giữa hiện thực và hư vô,
Cái ngỡ ngàng của một cô bé mới lớn,
Cái đậm đà giữa yêu thương và hờn dỗi,

Cũng như anh đã thích cái cử chỉ rất là phụ nữ của em,
Nửa vén, nửa hất nhẹ những lọn tóc rối trên vai.

Cái cử chỉ thật tự nhiên,
Nhỏ nhoi và tầm thường.
Hạnh phúc đối với anh cũng giản dị như vậy,
Thầm kín và nhẹ nhàng.

Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.

Một ngày rồi lại một ngày,
Vì ai em để tóc dài vướng vai?

Nghiêng đầu em vén lọn dài,
Cho anh vuốt nhẹ bờ vai sợi mềm.
Một ngày rồi lại một ngày,
Trôi trên suối tóc bờ vai sợi dài.

Ngày xưa còn đó, hôm nay,
Em còn để ngọn tóc dài vướng vai?
Một ngày rồi lại một ngày,
Chảy theo suối tóc bờ vai em mềm.

Ngày xanh trôi nhẹ êm êm,
Vai em nho nhỏ sợi mềm mong manh.
Êm đềm trôi nhẹ ngày xanh,
Hai bờ vai nhỏ mong manh sợi dài.

Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Một ngày cho những người còn sống trên cõi đời này.
Anh xin mỗi ngày và mỗi ngày
Dành lại cho những ai cái hạnh phúc của uy quyền,giàu sang và danh vọng.

Mong manh hạnh phúc của anh,
Chập chờn cánh bướm đầu cành tập bay,
Thênh thang như một bóng mây,
Bay về quỹ đạo nào đây giữa trời.

Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Anh xin xa lánh cái hạnh phúc của chói lọi, của xa hoa và rực rỡ.
Anh xin từ bỏ cả yêu thương ln oán hờn.

Âm thầm hạnh phúc của anh,
Như con sâu nhỏ gặm vành lá xanh,
Như sương run nhẹ đầu cành,
Chực rơi xuống lớp cỏ xanh cỏ vàng.

Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Anh xin dành lại cho mọi nguời,
Cái hạnh phúc của rượu cay,
Của miếng thịt hồng, của làn da trắng phếu.

Êm êm hạnh phúc của anh,
Trên vai em đó lọn xanh sợi dài
Thật thà hạnh phúc của ai,
Si nào còn rối, sợi nào vướng vai?

Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Anh xin xa lánh những tiếng hát, những giọng cười,
Anh xin chối bỏ cái hạnh phúc của chiến thắng, uy danh và lãnh đạo.

Nhẹ nhàng hạnh phúc của anh, 
Như cơn gió thoảng bên mành tường hoa.
Nhẹ như một hạt phấn hoa,
Rơi êm trong gió bay vào hư vô.

Lại thêm một ngày cho cuộc đời.
Quả đất quay thêm một vòng,
Ngân hà văng xa thêm mấy mươi năm ánh sáng?

Anh vẫn còn đây,
Vẫn chiếm một chút không gian vũ trụ này.
Thêm bao nhiêu người đã nằm xuống?
Thêm bao nhiêu đứa trẻ đã ra đời?

Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Trên quả đất này bao nhiêu viên đạn vọt khỏi nòng?
Bao nhiêu hận thù lại nổ tung?

Lại thêm một ngày cho cuc đời.
Bao nhiêu nước mắt lại rơi.
Thêm bao nhiêu nụ hôn trên má,
Được bao nhiêu nụ cười trên môi?

Thêm một ngày cho cuộc đời,
Một ngày gần gũi với con người,
Hay một ngày gần lại với hư vô?

Ta đã làm được gì cho người?
Ta đã làm gì được cho ta?

Hạnh phúc nào cho những người nằm xuống?
Hạnh phúc nào cho những người vừa đến?
Hạnh phúc nào cho những kẻ sắp ra đi?

Sáng hôm nay thức dậy,
Tim anh vẫn đập, nhắc anh nhớ tình người.

Anh yêu thương những người nằm xuống,
Anh yêu thương những ai còn đếm từng ngày trong cuộc đời,
Dù đang đếm trong hạnh phúc, khổ đau, oán hờn hay tham vọng.
Anh yêu thương những người sắp cất bước ra đi,
Quằn quại hay nhẹ nhàng, thảnh thơi hay nuối tiếc.

Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Mt ngày cho nhng ngưcòn sống trên cõi đời này,
Nhưng, sáng hôm nay lại không có anh bên cạnh.
Lấy ai em hỏi phải mặc áo nào để ra phố với anh?

Em mặc chiếc áo xanh xanh,
Nõn như màu lá, long lanh da trời,
Trong như sắc nước biển khơi,
Mỏng như gió thong, nhẹ hơn mây hồng.

Nắng thu phơn phất hây hồng, 
Anh đem quấn nhẹ nửa vòng vai ai.
Thiên nhiên màu áo hôm nay,
ng trên lưng áo mảnh mai sợi mềm.

Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Một ngày tim còn đập, một ngày anh còn yêu.
Yêu thiên nhiên, anh thương từng hạt cát,
Hoang vu sa mạc nào bát ngát.

Trời cao anh yêu thương muôn sao,
Âm thầm tuần du trong quỹ đạo.
Sâu xa anh thường từng tế bào,
Thân sinh vật nơi muôn ngàn thế giới.

Giản dị là yêu thương này,
Như hơi anh thở nhịp tim từng ngày.
Như bờ vai nhỏ sợi dài,
Tay em vén nhẹ sáng ngày hôm nay.

Bures-Sur-Yvette/Saint-Rémy-Lès-Chevreuse
27.10.97
Bài thơ làm nhẩm vào một buổi sáng mùa thu trong khi lái xe từ nhà đến "Trung tâm Khảo cứu" của Công ty. Hai bêđưng cây c đã bđđi màu, đó đây mt vài bit th ckính np mình sau nhng tàn cây im lìm trong sương sm. Đến s thay vì ghé vào quầy cà-phê ung mt tách, tán gẫu vài câvới các bạn đồng nghiệp, thì vào thẳng phòng làm việc chép ra giấy, viếtiếp và sửa lại bài thơ này  



Mona Lisa
Tranh Leonardo Da Vinci (1503)


Nếchăm chú nhìvàđôi môi và đôi mt ca nàng Mona Lisa thì chúng ta s có cm tưng dưng như nàng sp n mt n cưi vmình. Thế nhưng nếtiếp tnhìlâu hơnmt chúvàđôi mhóm hnh đang liếc nh ca nàng, thì bt chchúng ta cũng có th s cm thy chưa hn nàng s cưvới mình. Ngưi ngh sĩ nm bđưc cái giây phút k l đóca s sng và đã dng lđó

Thông thưng chúng ta nhbiếđưdòng nhvà câm hưng cmột bài hát, thế nhưng không mấy khi chúng ta"lắng nghe" được cái yên lặng giữa hai nốt nhạc. Cũng vy chúng ta sng vi các xúc cliên tc dlên trong tâm thc mình: nào là yêu thương, oán hn, nui tiếc, hy vngưc mơ..., thế nhưng không my khi chúng ta lng nghe đưstĩnh lng sâu xa và thm kítrong mnơrt sâu và vng lng ca tâthc mình. 

Chng hn mt hônàđótrong lúđang đi tn btrong mcnh vưn thđpbt cht chúng ta nhn thy cómt con sâu bám vàvai áo. Phng ca chúng ta có th làmt tiếng thkhông va lòngmt cau li vì vết bn ca con sâu đ li trêvai áo sau khi đã ht nó điChúng ta không ýthđưc là chính mình đã va chm vào s sng cmsinh vt trong thiên nhiênS thúđy ca các th bn năng sinh tn, truyn ging và s chết bên trong chúng ta đã thúđchúng ta tht lêli bt bình đó và khiến mt chúng ta cau li. Chng phđó là cách mà chúng ta đánh mt mt chút hnh phúc nàđó mà chúng ta đang tìm kiếm trong cõđi này? Chúng ta không nhn thy cái hnh phúc ca mt con sânhbé đang gm mchiếc lá non, mà ch thy cánhơ nhp ca nó đang dính vàvai áo ca mình. 
 
Tht vy, đôi khi mt thoáng cm nhyêu thương thnh nhoi trong cuc sng cũng đ đ mang li cho chúng ta mt nim hnh phúthsâu xa. Chúng ta thưng không cnhđưc cái hnh phúc gin d ca mt con sâtrên mt chiếc lá mà ch tìm cách chy theo hoc cưng li các xúc cđang dlêbên trong tâm thc mình. Xúc cm luôkhuđng trong tâm thc chúng ta, chúng không bao gi dng li,k c trong nhng gichiêm bao

Leonardo Da Vinci đã dng li vđôi mt hóm hnh vàđôi môi sp cưi ca nàng Mona Lisa, và đã chia s mt thoáng hnh phúđó vi chúng ta hôm nay. Thế nhưng ti sao chúng ta li không biếdng lvi chính mình, to ra cho mình mt s bén nhgiúp mình cm nhđưnhngthoáng hnh phúnh nhoi và sâu xa bên trong chính mình:
Âm thầm hạnh phúc của anh,
Như con sâu nhỏ gặm vành lá xanh,
Như sương run nhẹ đầu cành,
Chực rơi xuống lớp cỏ xanh cỏ vàng
...
Êm êm hạnh phúc của anh,
Trên vai em đó lọn xanh sợi dài.
Thật thà hạnh phúc của ai,
Sợi nào còn rối, sợi nào vướng vai?
Nhng cm nhn hnh phúc nh nhoi trong tng ngàđôi khi cũng có th làm cho cuc sng ca chúng ta bt t nht. Qua các cm nhđó, chúng ta cũng có th t hỏi cho đếnhôm nay, chúng ta đã trải qua bao nhiêu ngày trong cuộc đời mình? Những ngàđó đp hay trng rng, hnh phúc hay đau bun, thương yêu hay oán hn? Chúng ta có ý thđưlà hôm nay li thêm mt ngàcho mình, mt ngày cho nhng ngưi vđến và mt ngày cho nhng k sp ct bưc ra đi? 

Li thêm mt ngày cho cuđi.
Hạnh phúc nào cho những người nằm xuống?
Hạnh phúc nào cho những người vừa đến?
Hạnh phúc nào cho những kẻ sắp ra đi?

Lại thêm một ngày cho cuộc đời,
Trên quả đất này bao nhiêu viên đạn vọt khỏi nòng?
Bao nhiêu hận thù lại nổ tung?

Lại thêm một ngày cho cuộc đời.
Bao nhiêu nước mắt lại rơi.
Thêm bao nhiêu nụ hôn trên má,
Được bao nhiêu nụ cười trên môi?
Nếu tự hỏi như vậy thì chúng ta cũng sẽ thấy là ngoài những thoáng hạnh phúc nho nh bêtrong lòng mình, còn có những th hnh phúkháto lớn hơn nhiu. Vnhng thhnh phúy là gì? Trên hành tinh này, mỗi ngày trung bình có 160.000 người nằm xuống và 380.000 đứa trẻ sinh ra điTình thương yêtt c con ngưi, dù h đã ra đí, bđđếhay đang đếnhng ngày cui cùng cđi mình, chính làth hnh phúc to ln đó. M rng hơn na là tình thương yêu tt c chúng sinh, dù đy ch là mt con sâu không may vưng phi vai áo ca mình: 

Lại thêm một ngày cho cuộc đời.
Ta đã làm được gì cho người?
Ta đã làm được gì cho ta?

Nếu biết hi như thế thì không nhng chúng ta s biếthương yêu con ngưnhiu hơmà c thiên nhiên và vũ trcó nghĩa là thương yêu tng ht cát trong sa mc và c tng vìsao trên tri. Cái hnh phúđó thmênh mông, thế nhưng không phi là không thc hiđưc:

Giản dị là yêu thương này,
Như hơi anh thở nhịp tim từng ngày.
Như bờ vai nhỏ sợi dài,
Tay em vén nhẹ sáng ngày hôm nay.


Bures-Sur-Yvette, 06.03.20

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét