Hiếu nhìn ảnh mẹ mình, nước mắt dàn dụa, miệng lẩm bẩm:
- Mẹ ơi, tội này con làm sao rửa hết được.
Tôi ngồi chẩy nước mắt nhìn Hiếu. Một tâm hồn đau khổ, đang quằn quại trước mặt tôi. Hiếu tiễn tôi ra cửa, miệng nói khe khẽ:
- Đừng bao giờ để hối hận như tôi ông nhé. Phúc thay cho những kẻ còn mẹ!
Tôi không trả lời, nắm tay Hiếu bóp mạnh.
Trần Dzũng Minh Dân
Bạn quan tâm về bài này, xin mĩm cười/hoan hỉ và bấm vào Link này ----> Link: http://www.hophap.net/hp/Default.asp?15659=5&596=50&759=2148&59615=4
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét