Thứ Ba, 22 tháng 1, 2013

Đọc Dòng Đời - Cao Huy Thuần

Đọc Dòng Đời
Cao Huy Thuần

Gấp truyện lại, thảng thốt đâu đó những tiếng hót của con đỗ quyên, hình như từ khu vườn con con của tướng về hưu Lê Hải, bây giờ là viên chức quét vườn của vợ hiền. Tiếng hót thống thiết theo từng giọt máu nhỏ xuống từ cổ con đỗ quyên…Về chặng đường đất nước dã đi qua. Từ chiếc cổ cạn máu, tiếng hót vang vọng lời nguyền của bao nhiêu sinh linh đã ngã xuống trong chiến tranh để Việt Nam có cơ hội quật cường từ nay. Trên hoa, tiếng hót năn nỉ, van lơn những người còn sống hãy biết đau nỗi đau của đát nước, hãy khát vọng niềm khát vọng của dân tộc, để vươn lên khỏi tủi nhục của lạc hậu, để tiến bước kịp người…Dòng đời của tác giả Nguyễn Trung là giọt máu, là tiếng hót chảy máu đến chết của con đỗ quyên…

Nguyện cho chúng sanh: não phiền dứt sạch; xa lìa khổ ách; nghiệp chướng tiêu trừ; bốn mùa khoẻ mạnh; thân, tâm an lạc; niềm tin vững chắc; phước thọ tăng long; mọi việc hanh thông; cùng nên bờ giác - HoPhap.net

(Hình minh họa)

Các nhà phê bình văn học sẽ tha hồ bình luận về thể loại của "Dòng đời". Tiểu thuyết chăng? Tất nhiên rồi. Nhưng chưa thấy ai viết tiểu thuyết như thế. Tâm lý thể hiện qua đối đáp, đối đáp thay thế cho mô tả, đọc truyện mà có cảm tưởng như xem kịch trên sân khấu. Có lẽ hình thức mới đó thích hợp với một nội dung vô cùng phong phú. Nó cho phép tác giả tranh luận được với chính mình về những trăn trở trước những đổi thay của đất nước, vừa đáng mừng, vừa đáng lo, và trước một tương lai chưa biết ngả qua hướng nào, đi lên với thế giới hay lẹt đẹt theo đuổi thiên hạ. Lần đầu tiên, văn học Việt Nam có một tiểu thuyết đồ sộ, dựng lên cả một xã hội ba mươi năm hậu chiến với đủ khía cạnh văn hóa, chính trị, kinh tế, đưa ra những bộ mặt tiêu biểu của đủ giai tầng xã hội mới cũ, vẽ nên một bức tranh hoạt họa linh động, bi hài. Phải vừa là chuyên gia, vừa là nhà văn mới viết được một truyện dài như thế. lý sự thâm hậu xen kẽ với tình tiết tài hoa. Chuyện tình của tác giả rất Bướm Trắng, chuyện ma cô ma cậu rất Xuân tóc đỏ và chuyện chiến thuật chiến lược lợi danh rất chi là Đông Châu liệt quốc.

Tôi bị quyển truyện thu hút khách quan, vì nó hay, nó lôi cuốn, nó cao sang. Tôi sẽ không nói gì thêm nữa về mặt này, chỉ nhấn mạnh về mặt chủ quan. Chủ quan, tôi nghĩ rằng ai cũng có thể tìm thấy chút ít bóng dáng của mình trong đó, nghĩa là tôi thú nhận có tìm thấy tôi. Cái hiếm có nơi tác giả là đã viết lịch sử với tất cả trân trọng đối với những người không hoàn toàn giống anh nhưng không khác anh mảy may về tình yêu Tổ quốc và ý thức hợp quần. Chưa ai viết được như vậy, bởi vì không phải ai cũng có cái tâm như tác giả. Phải có một cái tâm rất lớn đối với dân tộc, tác giả mới thốt lên qua miệng một nhân vật trong truyện, ông Lễ, một câu chưa từng nghe ai viết: "Đất nước đã thắng chiến tranh này rồi mà anh chưa thắng được em". Ông Lễ là đại tá trong quân đội Sài Gòn. Ông nói câu đó vời người anh ruột, ông Nghĩa, đại tá trong Quân đội Nhân dân. Tình huống ngang trái tiêu biểu cho khía cạnh chiến tranh ruột thịt đau xé lòng dân tộc mà không mấy ai muốn đá động đến, ngại bị hiểu lầm đã làm nhẹ bớt khía cạnh ngoại thuộc của một chiến tranh can thiệp. Phải đau đến tận tim gan cái đau của dân tộc mới viết một cuốn truyện về nỗi đau đó và mới dám bước tới gần ....Bấm vào đọc hết ---> Đọc Dòng Đời - Cao Huy Thuần

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét